kant s.m.
(kant|en, -er. -ene)
1. Mép, bờ, bìa,
cạnh, rìa.
- Han hugget vekk kantene av steinen.
- Vi stod på kanten av
stupet.
- å ha skarpe kanter Không tế nhị.
- å være frynset i kanten(e) Thiếu đạo đức,
thiếu đứng đắn.
- å være på kanten Hơi tục tĩu.
- kant i kant Cạnh liền cạnh, kề nhau.
- å komme/være på kant med noe(n) Bất hòa, đụng
chạm với việc gì (ai).
- å være på en kant Say
chếnh choáng.
2. Vùng, miền, khu
vực. Hướng, phía.
- Han er fra en annen
kant av landet enn jeg.
- Folk strømmet til fra alle kanter.
- Jeg har aldri vært på de kanter før.